[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

/

Chương 6: Tư Quá Nhai

Chương 6: Tư Quá Nhai

[Dịch] Tiên Ma Đồng Tu

Lưu Lãng

11.687 chữ

27-11-2024

Diệp Tiểu Xuyên biết rằng hôm nay mình chắc chắn sẽ bị trừng phạt. Tuy nhiên, vì tính tình khá nghĩa khí, hắn không khai ra Chu Trường Thủy sư huynh mà tiếp tục gánh chịu mọi trách nhiệm.

Bên ngoài, số đệ tử tụ tập ngày càng đông. Bọn họ bắt đầu chửi mắng Diệp Tiểu Xuyên không biết xấu hổ, vậy mà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.

Tại Giới Luật viện, một nam tử thanh niên đang đứng ở một bên, người này là Tôn Nghiêu, đệ tử đáng tự hào của Vân Hạc trưởng lão.

Tôn Nghiêu nghe thấy Diệp Tiểu Xuyên nói thầm mến Cố Phán Nhi, trong con ngươi của hắn lóe lên tia phẫn nộ cùng trào phúng.

Hắn có tu vi cao cường, dáng dấp anh tuấn, lại là đệ tử đáng tự hào của Chấp pháp trưởng lão Vân Hạc đạo nhân. Trong số các nam đệ tử trẻ tuổi của Thương Vân môn, ngoại trừ đại đệ tử Cổ Kiếm Trì của chưởng môn và một vài người khác, Tôn Nghiêu là người có danh vọng cao nhất.

Từ trước đến nay Tôn Nghiêu vốn là kẻ kiêu căng, mắt cao hơn đầu, chẳng thèm để ý đến phần lớn nữ tử. Tuy nhiên, ai cũng biết hắn si mê Cố Phán Nhi, và cũng công nhận rằng hắn là người theo đuổi Cố Phán Nhi có thực lực mạnh nhất, có khả năng chiếm được trái tim tiên tử nhất.

Trong lòng Tôn Nghiêu khinh bỉ thầm nghĩ: "Tên Diệp Tiểu Xuyên này là cái thá gì? Ngoại trừ là đệ tử của Túy sư thúc, hắn chẳng có gì ra hồn. Bây giờ chỉ mới tu luyện 《 m Dương Càn Khôn Đạo》 đến tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải, ngay cả ngự kiếm phi hành cũng chưa học thạo. Cũng xứng thầm mến Phán Nhi?"

Diệp Tiểu Xuyên được biết đến như một kẻ vô dụng trong Thương Vân môn.

Mà Cố Phán Nhi, nàng là cao thủ số một số hai trong những đệ tử trẻ tuổi của thế hệ này, sở hữu cũng tài năng xuất chúng, đã đạt đến tầng thứ bảy của cảnh giới Xuất Khiếu.

Tu vi và đạo hạnh của Diệp Tiểu Xuyên so với nàng quả thật là chênh lệch mười vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi ba dặm, cũng không tát nước mà soi xem mình có đức hạnh gì, lại còn thương nhớ Phán Nhi!

Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

Tiếng chửi mắng của đám đệ tử bên ngoài vang vọng đến tai Diệp Tiểu Xuyên, khóe miệng khẽ nhếch, bày ra dáng vẻ lợn chết không sợ bỏng nước sôi, rành rành như muốn nói: Ừ lão tử thích Cố Phán Nhi đấy, lão tử chính là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga đấy, các ngươi có thể làm gì được ta?"

“Tiểu Xuyên sư đệ! Nghĩa khí lắm!”

Ngoài cửa, Chu Trường Thủy nhìn thấy Diệp Tiểu Xuyên một vai gánh vác tất cả mọi chuyện, lau một vệt mồ hôi lạnh, âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng Diệp Tiểu Xuyên.

Vân Hạc đạo nhân thấy các đệ tử tụ tập ở ngoài điện lại trở nên ồn ào, liền gào to một tiếng để mọi người im lặng.

Sau đó, hắn vung tay áo phất phới, cất tiếng hỏi: "Giày của Phán Nhi sư điệt đâu?"

Diệp Tiểu Xuyên nói: “Ném đi rồi! Sáng sớm bị nàng phát hiện, ta vội vàng chạy ra ngoài, không biết ném đi đâu rồi."

Vân Hạc đạo nhân liếc mắt nhìn Túy lão đạo, lại liếc mắt nhìn Tĩnh Huyền sư thái.

Trầm ngâm một hồi, nói: “Mặc dù ta không can thiệp vào chuyện tình yêu nam nữ giữa các đệ tử, nhưng hành động lần này của ngươi đã vi phạm môn quy, gây ảnh hưởng nghiêm trọng. Ta sẽ trừng phạt ngươi ba mươi trượng, sau đó đi diện bích ba tháng tại Tư Quá Nhai. Ngươi có ý kiến gì không?"

Diệp Tiểu Xuyên đang quỳ gối dưới đất, đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì? Diện bích ba tháng tại Tư Quá Nhai? Vân Hạc sư thúc, người đừng đùa với ta chứ! Nơi đó mấy trăm năm không có người lui tới, ta chỉ lấy trộm một chiếc giày, người không cần phải đối xử với ta như vậy chứ? Không phải chỉ là diện bích sao? Ta có thể cấm túc trong phòng như ngày thường, như vậy cũng là diện bích rồi."

Không ngờ lúc này, Tĩnh Huyền sư thái bất ngờ lên tiếng: "Vân Hạc sư huynh chưởng quản hình pháp của Thương Vân hơn trăm năm, từng nghe nói sư huynh luôn công minh chính trực, ít khi thiên vị. Hôm nay tận mắt chứng kiến, quả đúng như vậy. Túy sư huynh, sư huynh nghĩ sao về việc Vân Hạc sư huynh trừng phạt Diệp Tiểu Xuyên như vậy?"

Túy đạo nhân há to miệng, cười khổ nói: “Ta đã sớm muốn chỉnh đốn nghịch đồ này, lần này đúng lúc để cho hắn nhớ lâu một chút.”

Diệp Tiểu Xuyên lập tức ngồi bệt xuống đất. Từ trước đến nay, sư phụ yêu thương hắn nhất lại nói ra lời này, xem ra hình phạt diện bích ba tháng tại Tư Quá Nhai là không thể trốn thoát.

Vân Hạc đạo nhân thấy Tĩnh Huyền sư thái không nói gì về xử phạt của mình, liền quay sang nói với Tôn Nghiêu: “Nghiêu nhi, đưa Diệp Tiểu Xuyên xuống, phạt ba mươi trượng, sau đó đưa đến Tư Quá nhai ở phía sau núi. Chúng đệ tử các ngươi phải lấy đó mà làm gương, tuyệt đối đừng làm ra chuyện vi phạm môn quy, vi phạm đạo nghĩa.”

Tôn Nghiêu mừng thầm trong lòng, kéo Diệp Tiểu Xuyên ra khỏi Giới Luật viện, trong lòng âm thầm tính toán, chờ lát nữa ra tay nhất định phải thật nặng, giáo huấn con cóc không biết trời cao đất rộng này cho thật tốt.

Ngoài cửa, đám đệ tử nghe thấy Diệp Tiểu Xuyên bị phạt diện bích ba tháng tại Tư Quá Nhai, không ít người cũng thầm vui mừng.

Tư Quá Nhai nằm ở Luân Hồi Phong phía sau núi, cách Vọng Nguyệt Đài một khe vực sâu thẳm xa xôi. Nơi đây thực chất chỉ là một sườn đồi bằng phẳng, không gian không lớn. Bây giờ lại là mùa đông giá rét, thời tiết lạnh buốt, tu vi của Diệp Tiểu Xuyên không cao, ba tháng này e rằng hắn sẽ phải chịu đau khổ không nhỏ.

Diệp Tiểu Xuyên bị Tôn Nghiêu hung hăng đánh ba mươi côn. Trong lòng Tôn Nghiêu tức giận vì Diệp Tiểu Xuyên dám lẻn vào phòng của nữ thần Cố Phán Nhi, hạ thủ cực nặng, không có chút lưu tình, đánh cho mông Diệp Tiểu Xuyên nở hoa, máu thịt be bét, đau đến mức Diệp Tiểu Xuyên nhe răng trợn mắt.

Sau khi đánh xong, Túy đạo nhân tiến lên phía trước, cất lời: “Tiểu Xuyên, bình thường vi sư quản giáo ngươi lỏng lẻo, dẫn đến ngươi lầm đường lạc lối, lần này diện bích ba tháng ở Tư Quá Nhai, vừa hay ngươi mượn cơ hội này tỉnh lại bản thân, tinh lọc tâm hồn, tu luyện m Dương Càn Khôn Đạo cho tốt. Ba tháng sau, chính là thi đấu giữa đệ tử trong môn, mười đệ tử trẻ xuất sắc nhất sẽ có cơ hội tham gia Đoạn Thiên Nhai, nơi diễn ra cuộc tỷ thí đấu pháp của chính ma sáu mươi năm một lần của nhân gian, vi sư cũng không hi vọng xa vời ngươi có thể tham gia đấu pháp Đoạn Thiên Nhai, danh dương thiên hạ. Chỉ hi vọng ngươi đến tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không sớm một chút, bằng không thì tấm mặt mo này của vi sư đều bị ngươi ném sạch!”

Diệp Tiểu Xuyên che lấy mông, lẩm bẩm nói: “Sư phụ, chuyện tu luyện này, ta có thể ngày khác lại bàn bạc kỹ hơn hay không, bây giờ mông ta bị đánh cho nở hoa, đau muốn chết, nhanh cho ta chút Kim Sang Dược!”

Một lát sau, Tôn Nghiêu rút tiên kiếm ra, vung tay kéo Diệp Tiểu Xuyên lên. Trước sự chứng kiến của vô số đệ tử, giữa tiếng reo hò tán thưởng, thanh tiên kiếm hóa thành một đạo kiếm mang, chở hai người bay vút lên trời, lao đi vun vút về phía sau núi.

Dãy núi Thương Vân, kéo dài hơn trăm dặm, vô số ngọn núi. Nơi đây, trên sườn núi Kiếm Gãy phía sau Luân Hồi Phong, có một sườn đồi bằng phẳng được gọi là Tư Quá Nhai. Nó đối diện với Vọng Nguyệt Đài ở phía sau Luân Hồi Phong, hai nơi tựa như hai cánh chim dang rộng, cùng nhau ôm trọn lấy ngọn núi.

Tôn Nghiêu lơ lửng giữa không trung, ném Diệp Tiểu Xuyên xuống bình đài trên sườn đồi Tư Quá Nhai, khiến Diệp Tiểu Xuyên đau đớn, tưởng chừng như xương cốt sắp nứt ra.

Diệp Tiểu Xuyên cả giận nói: "Tôn Nghiêu, ngươi làm gì vậy? Muốn ta ngã chết sao? Ta và ngươi không có thù oán gì!"

Tôn Nghiêu đạp trên tiên kiếm, cười khinh đáp: "Diệp Tiểu Xuyên, ngày thường ngươi lừa gạt hãm hại người khác thế nào, ta nể tình ngươi là đệ tử của Túy sư thúc, không muốn so đo tính toán với ngươi. Nhưng ngươi cũng nên tự soi gương đi, con cóc ghẻ như ngươi, lại dám đánh chủ ý với Phán Nhi, hừ?"

Diệp Tiểu Xuyên cuối cùng cũng hiểu ra, chả trách hôm nay Tôn Nghiêu ra tay tàn nhẫn với mình như vậy. Hóa ra là do hắn đã nói mình thầm mến Cố Phán Nhi tại Giới Luật viện, phạm vào điều cấm kỵ của Tôn Nghiêu.

Diệp Tiểu Xuyên vốn tính quật cường, dù việc ở Giới Luật Điện là đùa giỡn, nhưng bây giờ Tôn Nghiêu đang lấy việc công trả thù riêng, khiến hắn vô cùng khó chịu, ôm cái mông nhảy dựng lên, hét lớn: "Ta biết ngươi thích Phán Nhi sư tỷ, nhưng người ta vốn chẳng thèm quan tâm đến ngươi! Ta khuyên ngươi đừng nên tự mình đa tình! Chuyện hôm nay, lão tử tạm ghi nhớ. Sớm muộn sẽ có ngày ta đánh cho ngươi bầm dập, đến mẹ ruột ngươi cũng nhận không ra!"

Tôn Nghiêu vui vẻ cất tiếng: "Thằng nhãi cuồng vọng, ta cho ngươi ba tháng. Ba tháng sau, chính là lúc các đệ tử trong môn phái thi đấu. Ta sẽ chờ ngươi trên lôi đài đấu pháp! Ai u, ta suýt quên! Muốn tham gia tỷ thí, ít nhất cũng phải có tu vi tầng thứ năm cảnh giới Ngự Không. Mà ngươi hiện tại chỉ mới là tầng thứ tư cảnh giới Thần Hải! Ha ha ha, tính ra, ta nên cho tên phế vật như ngươi thời gian ba mươi năm."

Trong tiếng cười vang vọng, Tôn Nghiêu điều khiển tiên kiếm, rời khỏi phía sau núi.

Diệp Tiểu Xuyên tức giận mắng: "Chờ đấy! Lão tử tức giận phấn đấu, chỉ hai ba ngày là tu vi có thể vượt qua ngươi! Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì những lời nói ngày hôm nay!"

Tư Quá Nhai nằm sau Luân Hồi Phong, trên sườn núi của Đoạn Kiếm Phong. Nơi đây chỉ là một sườn núi chắc chắn, diện tích không lớn, ước chừng chỉ đủ chỗ cho vài chục người đứng mà thôi.

Nơi vách đá lõm vào bên trong, có thể tránh được mưa gió. Bên vách đá mọc ra một gốc thương tùng nửa sống nửa chết, nghiêng ngả. Ngoài ra, không còn gì khác.

Diệp Tiểu Xuyên chưa đạt đến cảnh giới ngự kiếm phi hành tầng thứ năm, nên bị vây khốn trên bình đài của sườn núi chắc chắn này. Trừ phi mọc cánh, bằng không thì căn bản là không có cách nào rời khỏi đây.

“Mụ nội nó, lần này thiệt hại lớn, vì mấy chục lượng bạc, bị đánh ba mươi đại bản, còn bị nhốt tại cái Tư Quá Nhai này diện bích ba tháng! Chờ ta hết hạn tù phóng thích, cần phải đòi tên Chu Trường Thủy hỗn đản ngộ công phí, tiền chữa trị, tiền tổn thất tinh thần… Không có 180 lượng bạc, đừng mơ đuổi ta đi!”

“Chẳng phải ba tháng thôi sao! Trong núi không giáp tý*, trên đời đã ngàn năm! Ba tháng đối với người tu đạo chúng ta mà nói, chính là một cái búng tay.”

*Giáp Tý hay Hoa Giáp: con số này vựa vặn là 60

Thời trước, trong ngôn ngữ cận đại, những người có học thường sử dụng giáp tí để biểu thị cho sự trường thọ. Trong Tử vi, tướng số thời cổ thường sử dụng một giáp tý để tính toán số mệnh. Vì vậy nhiều quyển sách tướng số chỉ có giá trị sử dụng trong 60 năm.

“Thật nhàm chán, có người tới cùng ta trò chuyện không?”

“Cứu mạng! Thả ta ra ngoài…”

Chờ đợi trên Tư Quá Nhai chưa đến nửa canh giờ, tiếng kêu cứu mạng thê lương của Diệp Tiểu Xuyên vang lên.

Hắn vốn là người thích náo động, bất cần đời, bắt hắn tự mình ở cái nơi cứt chim cũng không có này, đừng nói là chờ ba tháng, coi như ba ngày, hắn cũng chịu không nổi. Thật không bằng bị Cố Phán Nhi một kiếm giết chết cho thống khoái.

Thật vất vả chịu đựng đến hoàng hôn, mong chờ đệ tử mang cơm đến sẽ cùng mình nói chuyện để giải khuây.

Không ngờ, trong lúc Diệp Tiểu Xuyên giương mắt chờ, từ trước núi bay tới một con quái điểu to lớn sặc sỡ. Nó mở rộng hai cánh, ước chừng lớn gần tới bảy, tám thước, mỏ nhọn màu sắc lộng lẫy, có móc ngược, giống như mỏ ưng, nhưng móng vuốt của quái điểu này lại trọc lóc, không sắc bén như móng vuốt của ưng.

Diệp Tiểu Xuyên nhìn kỹ, lập tức nhảy dựng, chửi ầm lên: "Cô Lỗ Điểu? Không cần thiết phải đối xử với ta như vậy chứ!"

Con Cô Lỗ Điểu sặc sỡ kia, dưới móng vuốt quắp lấy một hộp cơm, bay đến phía trên Tư Quá Nhai, xoay quanh vài vòng rồi đáp xuống bệ đá. Sau khi đặt hộp cơm xuống, con Cô Lỗ Điểu này bay đến trên chạc cây tùng già nửa sống nửa chết ben cạnh, dùng mỏ chim mổ lấy lông vũ của mình.

Diệp Tiểu Xuyên tức giận, hai mắt tóe ra kim quang, hắn bị phạt diện bích tại Tư Quá Nhai đã quá đáng thương rồi, vậy mà Tôn Nghiêu, tên cháu trai kia, lại phái một con Cô Lỗ Điểu đần độn đến đây, đơn giản là muốn chỉnh chết hắn!

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!